Vẫn thường nghe người ta nói rằng "yêu một người đã khó, quên một người lại càng khó hơn" :)) .
Có lẽ có người sẽ nói rằng "Vậy sao không giao việc đó cho thời gian, thời gian có thể thay bạn giải quyết ... " thế nhưng, có những lúc, có những việc chẳng thể dựa vào thời gian để có thể giải quyết.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thời gian thực sự có thể giúp chúng ta, bởi vì nó đem đến cho con người ta tĩnh lặng để có được không gian suy nghĩ
và cũng đem đến cho người ta rất nhiều lý do để chốn chạy
.
Thực ra con người rất yếu đuối, đối với những việc người ta không thể chấp nhận được, thì thường chọn cách chốn chạy nó.
Nhất là đối với chuyện tình cảm, con gái càng bày tỏ nó ra một cách bất ngờ, bởi lẽ con gái trời sinh đã lấy yêu là mộng
, yêu ảo tưởng, tự lừa mình gạt người.
Lúc các cô cậu ( đa số là cô :)) )vấp phải những việc không thể chấp nhận được thì có lẽ họ chọn cách sống với quá khứ, hoặc là sống trong thế giới do chính mình tạo ra
.
Một mực an ủi và thuyết phục chính mình, vì chính mình mà dựng lên một pháo đài hoàn mỹ. Thời gian dài như thế, họ sẽ cho rằng vết thương của mình đã lành rồi, đã có thể đối mặt với quá khứ
.
Thế nhưng, ngày nào đó, bọn họ ( VD con gái ) sẽ vì câu nói của người đàn ông, mà thương cảm không thôi
, có lẽ đến lúc đó, họ mới phát hiện ra vì sao không thể thực sự quên anh ta ... dường như " một lời nói làm thức tỉnh người trong mộng" .
Sau này, các cô sẽ nói rằng để thực sự quên một người rất khó.
Có lúc quên một người không cần phải khó như vậy, một người bạn đã nói rằng "lúc bạn vô ý, đột nhiên nhớ một người, thì nói rằng bạn đã quên người đó rồi, đã có thể thản nhiên đối diện với người đó, đối diện với quá khứ
."
Có lẽ có người lại nói "nói như vậy thì dễ quá, muốn quên một người, quên một đoạn quá khứ, chẳng thể nói quên là quên được
."
Thế nhưng rất nhiều việc đã sảy ra nhanh chóng và quyết định cũng nhanh chóng. Người phụ nữ có 10 phần cảm tính của động vật
.
Có thể sẽ yêu ngắn ngủi một người, cũng có thể chán một người, vì sao không thể quên ngay lập tức một người ?.
Thực ra, thời gian ấy quan trọng nhất vẫn là chính bản thân mình.
Giống như một người bạn của tôi, một buổi sáng sớm thức dậy, đột nhiên nhớ tới một người, lúc đó mới phát hiện ra đã rất lâu rồi mình mới nhớ tới người đó, đột nhiên đã quên đi cảm giác của anh ta, lại một lần nhớ lại chuyện đã qua, nhớ lại người đó.
Lại nói về cô bạn ấy, dường như đó là một việc ở rất xa, ở trong đó đã thiếu đi thứ tình cảm mãnh liệt, nhiều hơn sự tha thứ hoặc là cảm thông, dường như tất cả đều trở thành khói, biến thành thứ không phải của bạn tôi
.
Bây giờ thỉnh thoảng nhớ đến người đó, cũng thỉnh thoảng nói chuyện với người khác về anh ấy, nói đến những hồi ức vui vẻ trước đây.
Giống như rất nhiều việc, nhưng giống nhau là chỉ toàn là những ký ức vui vẻ ... tôi muốn.
Người bạn đó của tôi đã thực sự quên được rồi, những ký ức không vui vẻ đã thực sự quên rồi
.
Bất kể nói như thế nào thì quên một người không dễ, mà thực sự quên thì lại càng không dễ, thế nhưng việc nào cũng có hai mặt của nó.
Có việc muốn quên và cũng có việc muốn nhớ, hãy nhớ nhiều những vui vẻ dù nó không thuộc về mình, hãy muốn có thật nhiều hạnh phúc. Cứ cho đó là một cách làm mình vui vẻ
.
( Bài chỉ có tính chất tham khảo thôi nha :)) , vì đôi khi chính người post cũng hem thể làm đc
)!